Cái giá quá đắt khi lấy vợ thông minh, xinh đẹp
Tôi từng nghĩ mình là người đàn ông may mắn khi cưới được người vợ vừa xinh đẹp vừa thông minh nhưng sự thật lại quá đỗi phũ phàng.
Mỗi lần tôi mệt, chỉ cần nhìn thấy em cười, mọi áp lực dường như tan biến. (Ảnh minh họa)
Tôi là một người đàn ông bình thường, ngoại hình không nổi bật, gia cảnh cũng chẳng khá giả. Nhưng nhờ chăm chỉ, tôi đã gầy dựng được công ty riêng, có chút danh tiếng trong ngành đầu tư bất động sản. Rồi tôi gặp em – người phụ nữ khiến bao gã đàn ông ngoái nhìn.
Em vừa xinh đẹp lại có học thức, khéo ăn nói và sắc sảo. Khi chúng tôi yêu nhau, bạn bè tôi không ai tin là em chọn tôi thật lòng. Nhiều người ác miệng bảo: “Chắc cô ấy thấy mày đang ăn nên làm ra nên mới bám vào.” Tôi cười, bảo tình yêu không nên nhìn theo kiểu nghi ngờ như vậy. Tôi chọn tin tưởng, vì nếu không tin, thì còn gì là yêu?
Chúng tôi cưới nhau trong một lễ cưới mà tôi dốc gần như toàn bộ tiền tiết kiệm để làm cho xứng với vẻ ngoài của vợ. Em xứng đáng – tôi luôn nghĩ vậy. Tôi làm việc quần quật, hy sinh những buổi gặp gỡ bạn bè, những dịp nghỉ lễ để kiếm tiền, đầu tư, mở rộng công ty.
Mỗi lần tôi mệt, chỉ cần nhìn thấy em cười, mọi áp lực dường như tan biến. Tôi sống trong một niềm kiêu hãnh thầm lặng: “Tôi có vợ đẹp, giỏi – và em chọn tôi.”
Ba năm sau ngày cưới, công việc tôi bắt đầu gặp khó khăn. Một vài dự án gặp trục trặc pháp lý, đầu tư không sinh lời, dòng tiền kẹt lại. Tôi bắt đầu phải vay mượn, co cụm, thậm chí bán tài sản cá nhân để cứu công ty. Và lúc đó, tôi bắt đầu thấy em… thay đổi.
Em không còn dịu dàng như trước. Em hay cáu gắt, lạnh lùng, thường viện cớ đi họp, đi gặp bạn cũ. Em tránh ánh mắt tôi, ít hỏi han tôi như trước. Tôi nghĩ là do tôi căng thẳng nên mọi thứ trở nên nhạy cảm, tôi cố nhẫn nhịn, cố giấu sự hoang mang trong lòng để bảo vệ em khỏi áp lực.
Nhưng có những điều không thể giấu mãi.
Một buổi chiều, tôi được người quen gọi báo thấy vợ tôi bước vào một khách sạn cùng một người đàn ông lớn tuổi, dáng dấp sang trọng. Tôi bán tín bán nghi, cố tìm lý do để bênh vực cô ấy. Nhưng rồi sự thật vẫn phơi bày: tôi bắt gặp hai người họ trong khách sạn. Không phải trong quán cà phê, không phải chỗ đông người – mà là một căn phòng đóng kín cửa.
Tôi đứng chết lặng. Em nhìn tôi bằng ánh mắt vừa hoảng sợ, vừa trống rỗng. Người đàn ông kia chỉ thản nhiên chỉnh lại cà vạt, như thể ông ta chẳng làm điều gì sai.
Tôi không đánh ghen, không ầm ĩ. Tôi chỉ bước đi như một người đã bị móc cạn tim gan.
Hóa ra, tôi chỉ là chặng dừng trên con đường đi lên của em. Khi tôi không còn là chỗ dựa vững chắc, em chọn một người khác giàu hơn, quyền lực hơn, có thể giúp em tiếp tục sống giữa những buổi tiệc sang trọng và chiếc váy đắt tiền.
Tôi mất cả công ty, lẫn vợ. Nhưng điều đau nhất không phải mất – mà là cảm giác mình chưa từng được chọn bằng trái tim.
Có lẽ, tôi đã sai ngay từ đầu – khi tưởng rằng tình yêu có thể mua bằng sự cố gắng và lòng chân thành. Và em, có lẽ chưa bao giờ là của tôi, chỉ là tôi tự huyễn hoặc rằng mình đủ để giữ được một người quá đẹp, quá sắc và quá tham vọng.